Hành Trình Tìm Lại Hạnh Phúc Của Người Vợ Trẻ

Thảo luận trong 'BLOG Tâm sự' bắt đầu bởi huongpham243, 19/4/17.

  1. huongpham243

    huongpham243 Đã đăng ký

    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0
    Giới tính:
    Nữ
    - Bớ làng nước ơi, con vợ thằng Chiến nó tự tử…nhảy xuống sông rồi kia kìa…Bớ làng nước ơi là làng nước ơi...Cứu với…

    Bà Xoan chạy hồng hộc, vừa chạy vừa hét, tiếng bà oang oang quàng quạc. Dăm ba thanh niên nghe tiếng bà truy hô lũ lượt kéo nhau ra con sông trước làng, lao xuống. Một cô gái trẻ đang ngụp lặn, ngoi lên úp xuống giữa dòng, chân tay vỗ bành bạch hệt như con gà bị dìm xuống nước. Thì ra đó là Nhung, con dâu bà Ba, chẳng hiểu cơ sự thế nào mà đang yên cô lại định kết liễu cuộc đời dưới dòng sông lạnh lẽo đó.

    Thức dậy trong căn phòng trắng toát sực nức mùi kháng sinh với cái đầu đau nhức, Nhung không biết mình còn sống hay đã chết. Tất cả mọi thứ đều mờ ảo, nhập nhoạng sáng tối. Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Chỉ toàn máy móc. Trên người cô gắn ống truyền chằng chịt. Tại sao lại nằm đây? Sao ông trời không để người đàn bà bất hạnh ấy chết đi? Cô muốn chết, cuộc sống này chẳng còn gì để cô phải luyến tiếc nữa…Nghĩ như vậy, Nhung choàng dậy, toan định bứt hết đống dây dựa lằng nhằng trên người ra.

    - Chị kia, làm cái gì đấy, muốn chết à?- cô y tá quát to rồi nhanh chóng chạy đến giằng tay Thảo.

    - Để tôi chết đi, cứu tôi làm gì? Tôi không muốn sống nữa…xin cô hãy để tôi chết…

    Tiếng nói thều thào xen lẫn tiếng nấc nghẹn, vai Nhung run lên bần bật theo tiếng khóc. Khuôn mặt cô trắng bệch, cắt không còn giọt máu, hốc hác chỉ còn trơ lại hốc mắt thâm đen và hai gò má. Được cô y tá tiêm cho liều thuốc an thần, cô thiếp đi.

    Choang… Tiếng cốc rơi xuống nhà vỡ giòn, tiếng khóc lóc thảm thiết, tiếng quát tháo inh ỏi cả bệnh viện…
    [​IMG]

    - Anh cút đi… anh còn mặt mũi đối diện với tôi nữa sao? Anh đến để xem tôi sống hay chết à?- Mở mắt nhìn thấy chồng đang ngồi cạnh giường bệnh, Nhung lồng

    lộn lên như con thú bị chọc tiết.

    - Xin em… bình tĩnh lại đi nào…vì con…tất cả là lỗi của anh… anh đáng chết…

    Chiến quỳ xuống lấy tay vả liên tiếp vào mặt mình.

    Vì con? Nhung có nghe nhầm không? Tai như ù đi, cô choàng người dậy, vồ lấy tờ giấy siêu âm trên tay Chiến.

    “Kết quả siêu âm: Thai nhi 4 tuần tuổi. Có dấu hiệu động thai, cần nghỉ ngơi, tránh xúc động tâm lý…”

    Trời ơi, Nhung đã được làm mẹ sau 3 năm đợi chờ tưởng chừng như vô vọng, 3 năm chạy chữa khắp các bệnh viện, từ đông đến tây y đến mức kiệt quệ. Nhưng… Tại sao lại là lúc này? Mới chỉ mấy tiếng trước cô còn muốn kết liễu đời mình vì người chồng bội bạc, vì tuyệt vọng. Suýt nữa còn hại chết cả đứa con chưa kịp chào đời. Không biết nên vui hay nên buồn nữa, có vẻ ông trời đang muốn thử thách cô. Nhung ôm ngực khóc thét lên trong niềm hạnh phúc xen lẫn đắng cay. Chiến đi ra khỏi phòng để vợ bình tĩnh lại. Tất cả cơ sự này đều do lỗi của anh, là anh đã dồn vợ đến bước đường phải tự tử. Anh là thằng khốn nạn.

    Ngồi lại trong căn phòng lạnh lẽo ấy, đầu óc quay cuồng. Trước mắt cô chỉ toàn hiện lên hình ảnh chồng mình tay trong tay với người phụ nữ khác. Khuôn mặt trắng bệch, tay vò nát chiếc ga giường, đôi mắt hằn lên những tia máu. Trái tim Nhung tan nát như đống kính vỡ vụn. Cô từng tự hào nghĩ rằng dù đàn ông trên thế giới này có ra ngoài vụng trộm thì chồng cô cũng không bao giờ phản bội vợ. Bởi vậy, nếu không tấm ảnh đó, nếu không tận mắt chứng kiến cảnh chồng cô bước từ nhà nghỉ ra, tay trong tay với người đàn bà khác chắc cô vẫn tự huyễn hoặc bằng cái suy nghĩ ngu ngốc ấy. Nhung chỉ tiếc lúc ấy không lao vào xé nát hai con người khốn nạn đó. Giờ đứa con tội nghiệp của cô sẽ ra sao? Đặt tay lên bụng để cảm nhận mầm sống bé nhỏ ấy, cô tha thứ để con mình sinh ra được sống trong vòng tay của cả bố lẫn mẹ, hay vì sự phản bội mà đường ai nấy đi? Nhưng trước hết cô phải sống, phải làm mọi cách để che chở và bảo vệ cho đứa con thơ.

    Nhung và Chiến kết hôn được 3 năm. Cuộc hôn nhân ấy có lẽ sẽ thật trọn vẹn nếu họ có con sớm hơn. Ba năm qua, hai vợ chồng khổ sở chạy chữa khắp nơi mất vài chục triệu nhưng vẫn vô vọng. Nhung bị viêm nhiễm phụ khoa nên vòi trứng tắc nghẽn, khó thụ thai. Dù muốn làm thụ tinh nhân tạo cũng không được vì viêm nhiễm quá. Mỗi buổi sáng, cô thức dậy với đống khí hư nhầy nhụa xanh vàng kèm mùi hôi tanh nồng nặc ở đũng quần lót. Vùng kín ngứa ngáy đến nỗi nhiều lúc phải chạy vào nhà vệ sinh gãi xoành xoạch. Khổ nhất là viêm phụ khoa làm “cô bé” khô rát khiến Nhung chẳng muốn ân ái với chồng. Mỗi lần chiều chồng, cô chỉ cảm thấy sợ hãi, rát như dao rạch vào thịt. Dù chồng có dùng đủ mọi cách mân mê, kích thích thì vẫn khô hạn như mảnh ruộng nứt nẻ mùa cạn. Sau mỗi cuộc yêu, Nhung phải đi khuỳnh háng cho đỡ rát. Vì đau quá nên dạo này chồng mon men tới gần, cô lại vùng vằng, hất tay anh ra rồi quay mặt vào trong. Chiến tự ái, ôm gối ra salon ngủ. Biết mình sai nhưng vì viêm phụ khoa mà việc gần gũi chồng trở thành ám ảnh. Cô đi khám, sống chung với kháng sinh, thuốc đặt… rát bỏng cả “chỗ ấy” nhưng vẫn tái phát. Mà càng đặt kháng sinh càng khó có thai. Hằng ngày, cô phải cắn răng nghe những lời nhiếc móc, đay nghiến từ mẹ chồng: “đồ đàn bà vô dụng không biết đẻ”, “điếc”, “rước vợ hai về đẻ cho thằng Chiến”. Hồi đầu, chồng cô còn bênh vợ nhưng dần dần anh cũng chán nản, cục cằn, hay cáu gắt. Anh đi sớm về khuya, nhậu nhẹt say khướt. Nhiều hôm trong cơn say, anh chỉ thẳng tay vào mặt vợ mà chửi, mà dày vò “đồ không biết đẻ”. Thảo nuốt nước mắt vào trong, cô biết chỉ vì mong có con nên mẹ và chồng mới như vậy, không đẻ được là lỗi của Nhung nên không dám hé răng trách cứ nửa lời. Hơn ai hết, cô cũng muốn được gọi một tiếng “mẹ”. Cứ thấy quần áo trẻ con xinh xinh cô lại mua đến đầy mấy ngăn tủ rồi. Đi đường gặp đứa trẻ nào, Nhung cũng ngoái lại. Vài hôm, cô lại ra chỗ trường mầm non gần nhà ngắm nhìn bọn trẻ đùa nghịch…Nỗi lòng của người phụ nữ hiếm muộn ấy liệu có ai thấu.

    Bế tắc, Nhung đem chuyện thầm kín tâm sự trên group Bí mật Eva. Nhiều người cũng có chung hoàn cảnh như vậy: viêm nhiễm mà khó có thai, gia đình lục đục vì hiếm muộn. Mọi người khuyên cô dừng đặt kháng sinh và tìm đến các loại thuốc chiết xuất từ thiên nhiên. Có mẹ từng trải qua nỗi đau đó, giới thiệu cho cô một loại gel phụ khoa mang tên Lisa House mà ngày xưa chị dùng. Tia hi vọng lóe lên, còn nước còn tát, cứ liều dùng thử xem sao. Trước khi đi ngủ cô bơm thuốc vào trong bằng dụng cụ đi kèm. Sáng sau, vừa cởi quần ra: “Ọe…ọe…”. Nhung vội chạy ra WC nôn khi nhìn thấy khí hư, cặn bẩn bị thuốc đẩy ra đọng lại trên đũng quần mình. Từng cục nhầy nhụa, nâu nâu, lợn cợn ở đáy quần lót, không ngờ bên trong ấy lại bẩn đến vậy. Cảm giác ngứa rát, khó chịu đã giảm 80%, vùng kín khô thoáng. Cả ngày hôm ấy cô không cần phải thay quần lót như mọi khi nữa. Phấn khởi quá, cô tiếp tục dùng nốt 2 tuýp còn lại. Sau liệu trình điều trị với Gel Lisa bệnh của cô gần như khỏi hẳn, không còn khí hư vào mỗi sáng và những đêm nhức mỏi lưng, đau âm ỉ vùng bụng dưới do viêm nhiễm nữa.

    Tối hôm đó, cô chủ động vào nằm cạnh chồng, đặt lên môi anh nụ hôn nóng bỏng. Sức xuân phới phới rạo rực trong cô. Lưỡi cô luồn lách, quyện vào lưỡi anh. Bàn tay Chiến bắt đầu ôm trọn bầu vú, nhẹ nhàng ve vuốt chung quanh khiến cô quằn quại. Đầu lưỡi lắt léo nơi hai trái đào lồ lộ săn cứng với đầu vú đỏ hồng, căng mọng. Cô không còn kiểm soát được lý trí, nhắm nghiền hai mắt, vặn vẹo theo từng cơn khoái cảm khi tay anh luồn lách xuống phía dưới. Cô bé thật mềm mại, ướt át. Cảm giác nhột nhoạt nhưng khoan khoái xâm chiếm toàn cơ thể. Sao lại “trơn” thế! Anh nhẹ nhàng tách hai chân cô ra rồi từ từ tiến vào. Thằng nhỏ bị bóp chặt bên trong Những tiếng rên rỉ phát ra trong vô thức. Ôi! Sướng!
    [​IMG]

    Sáng hôm sau, trước khi đi làm, Chiến còn ôm vợ thật chặt và đặt một nụ hôn trên trán cô. Bức tường băng giữa họ nhờ loại gel thần kì đó mà tan chảy. Đôi vợ chồng quấn quýt mỗi ngày như hồi mới cưới. Cứ đi làm về, Chiến lại kéo vợ vào phòng, đóng chặt cửa…

    Vậy mà, 1 tháng sau… Đang nấu cơm thì tiếng điện thoại reo…

    - Nhung à, tao Mai đây, tao nói chuyện này mày bình tĩnh nhá. Tao vừa thấy anh

    Chiến nhà mày đi vào nhà nghỉ với con nào ấy. Mày đến đây ngay đi.

    Chiếc điện thoại rơi bộp xuống đất, tai ù đi, đầu óc choáng váng Nhung lao như tên lửa đến địa chỉ mà bạn bảo. Mai đã đứng ở cửa để kéo cô lại, không đánh rắn động rừng. Trong lúc chờ đợi, cô đứng ngồi không yên, lòng như lửa đốt, cầu mong đó là sự nhầm lẫn. 1h sau, Chiến tay trong tay tình tứ bước ra với 1 cô gái trẻ. Nhung sững người, mặt xám ngoét, tim ngừng đập. “Bốp”- thẳng tay tát vào mặt thằng đàn ông khốn nạn rồi chạy đi, ngã dúi dụi trước mũi chiếc xe oto màu trắng, chỉ năm, mười phân nữa là nằm gọn trong bánh xe. Lồm cồm bò dậy,trong vô thức cô chạy đến dòng sông và trầm mình xuống đó. Thật tội nghiệp!

    Ra viện, Nhung chuyển về nhà mẹ đẻ ở để có thời gian tĩnh tâm. Thời gian đầu, cô chỉ giam mình trong phòng, không gặp gỡ bất kì ai. Chứng lãnh cảm khi mang thai khiến cô đã nghĩ đến việc tự tử lần nữa nhưng vì đứa con tội nghiệp cô phải sống thật mạnh mẽ, sống để chứng kiến những kẻ phản bội kia phải trả giá. Nhìn vào gương, Nhung thấy sự tàn tạ và thảm hại. Cả tuổi xuân của cô đầu tắt mặt tối dọn dẹp, cơm nước… khóe mắt xuất hiện vài nếp nhăn, gò má lốm đốm những vết nám. Ốm nghén khiến cô dặt dẹo, xương quai xanh, xương sườn thi nhau nhô ra. Nhung nhanh chóng vực lại tinh thần. Vì con, cô phải ăn uống, phải khỏe mạnh. Nhung vào bếp, xúc tô cơm đầy, ăn lấy ăn để, vừa ăn cô vừa khóc, cứ chực nôn ra lại lấy nước uống, nhắm mắt nhắm mũi nuốt. Còn về phía Chiến, hối hận về lỗi lầm của mình, anh quỳ xuống xin cô tha thứ. Anh lì mặt chịu sự mắng nhiếc, sỉ nhục thậm chí đánh đập của bố mẹ vợ để được ở bên chăm sóc cho Nhung. Anh chai mặt dọn về nhà vợ, không để cô nhúng tay vào bất cứ việc gì. Nhung thèm ăn gì, dù 12h đêm, mưa to gió rét anh cũng lặn lội đi mua… Cũng sắp đến ngày vợ lâm bồn, Chiến chạy đôn chạy đáo, đứng ngồi không yên chuẩn bị tất cả từ bỉm, tã, đến bác sĩ, bệnh viện… Thấy chồng ăn năn, hối hận và thành tâm quay về, dù không thể nào quên được nỗi đau cũ, nhưng vì con, Nhung chấp nhận hàn gắn cuộc hôn nhân đổ vỡ ấy. Ngày đứa con “oe oe” chào đời cũng là ngày gia đình họ đoàn tụ với nhau.

    Đau khổ nào rồi cũng trôi qua nếu con người mạnh mẽ đối mặt. Nhìn người mẹ hạnh phúc ẵm đứa con bú, không ai nghĩ cô đã từng tự tử vì bị chồng phản bội, vì “điếc” không sinh được con. Mỗi lần ôm thiên thần bé bỏng ngủ ngoan lành, Nhung thầm cảm ơn Gel Lisa đã giúp cô khỏi viêm nhiễm, giúp cô có hi vọng sống và động lực bước tiếp cho ngày mai.
     

Chia sẻ trang này

Đang tải...