Truyện ngắn: Sau ly hôn

Thảo luận trong 'Sách Hay' bắt đầu bởi quan.tran, 26/5/16.

  1. quan.tran

    quan.tran Tìm vị NGỌT trong ly cà phê ĐẮNG Thành viên BQT CEO/FOUNDER

    Bài viết:
    555
    Đã được thích:
    3
    Giới tính:
    Nam
    Nơi ở:
    Hà Nội
    Sau ly hôn

    upload_2016-5-26_15-36-57.png

    Sau bao nhiêu những ghen tuông, dằn vặt, đổ lỗi, hòa giải… rốt cuộc rồi tòa án cũng phải xử cho vợ chồng tôi ly hôn. Chúng tôi có đủ tài sản chia đôi mà không cần tranh chấp, vì trong thời gian còn êm ấm, tôi và anh ấy đã gây dựng được hai ngôi nhà khá bề thế, có giá trị gần bằng nhau. Điều khiến cuộc chia tay trở nên khó khăn, gay cấn là đứa con trai nhỏ mà ai cũng muốn giành phần nuôi. Thương con, ai mà chả thương, nhưng trong vụ này nếu giành được nuôi con là một thắng lợi, để chứng tỏ mình tốt hơn, đúng hơn và là một cách trừng phạt người kia. Khi tòa hỏi “Con muốn sống với ai?” thằng bé không biết trả lời sao, cứ ngơ ngác nhìn hết mẹ rồi đến cha. Lâu nay tôi và ba nó đã ly thân, hai người ở hai nhà, việc ai nấy làm tiền ai nấy xài nhưng trong tâm hồn non nớt của thằng bé thì chúng tôi vẫn cứ là một, như trước đây, ngay cả khi nói với một người nó cũng gọi “Ba, mẹ ơi, con kể cái này…”

    Nhưng rồi với tất cả sự quyết liệt, tôi giành được quyền nuôi con, như những thành công từ trước tới giờ luôn thuộc về tôi vì tôi là một phụ nữ giỏi giang, sắc sảo và kiêu hãnh.Không cần có anh ấy tôi cũng làm được tất cả, sẽ có tất cả như đã từng. Những người thân té ngữa khi biết vợ chồng tôi ly hôn. Khi rõ nguyên nhân, không ít người cho rằng chuyện ấy bây giờ có gì ghê gớm đâu. Tượng đài chung thủy mà người đời ca ngợi nay chỉ còn là một phê tích. Vả lại lăng nhăng là một thuộc tính của đàn ông, miễn là họ không bỏ bê vợ con. Người như tôi dư sức để chồng phải quay về tại sao không làm. Nhưng tôi không cần điều đó. Sự phản bội của anh ấy khiến tôi đau đớn, càng nghĩ càng uất giận. Không được yêu, với tôi còn là một điều nhục nhã ê chề và đó dường như là đặc tính của con người. Ngay cả những thai nhi còn trong bụng mẹ cũng được dự trữ bản năng tương tự. Tôi còn nhớ hồi đó, Khi biết mình có thai, đứa con mà vợ chồng tôi mong đợi tới hơn hai năm sau ngày cưới, khi tôi sốt ruột và bắt đầu nghi ngờ khả năng có con của mình lẫn của chồng, vì bạn bè đám cưới cùng lúc với tụi tôi đã tay bế tay bồng. Nhưng ngay khi tôi nhận được tin cơ quan xét cho đi công tác nước ngoài, cũng là lúc tôi nhận biết mình có thai. Hồi đó đi nước ngoài không dễ như bây giờ, đó là cả một ân huệ khiến nhiều người phải ghen tỵ, mơ ước. Cái thai sẽ là một trở ngại, đến ngày đi nó đã khá lớn, nếu giữ lại tôi sẽ không được đi. Thế là chưa kịp báo tin vui cho chồng, tôi âm thầm đến bệnh viện phá thai. Đúng là sau lần đi tu nghiệp ấy con đường sự nghiệp của tôi được hanh thông… Thế nhưng mơ ước có một đứa con của tôi trở nên xa vời. Mấy năm sau dù áp dụng nhiều phương pháp mà tôi vẫn không thụ thai được… Nhưng kinh khủng nhất là nhiều năm sau tôi hay nằm mơ thấy đứa con bị bỏ đi từ trong trứng nước ấy luôn hiện ra trong giấc mơ, nhìn tôi bằng đôi mắt đầy căm hờn. Nó cứ lẽo đẽo theo tôi, cả những lúc tôi đi công tác xa, trong những giấc ngủ chập chờn, nửa mơ, nửa tỉnh. Càng lúc nó ám tôi như ám một kẻ thù vì tôi đã không cho nó làm người, vì tôi không thương yêu nó. Nó lồng lộn, vật vã vì sự nhục nhã ấy. Tôi yêu đương, ân ái, hưởng thụ rồi chối bỏ kết quả… Nó như một bóng ma bé bỏng, lạnh lẽo, u uất mang đôi mắt chứa đầy căm hờn khiến tôi càng lúc càng sợ hãi. Đến nỗi tôi rơi vào ảo giác, cứ thấy một đứa nhỏ đi lại trong nhà, thấp thoáng đâu đó trong phòng tắm, bước lên cầu thang nhưng tôi nhìn theo là nó biến mất. Có lúc ngồi xem tivi một mình nó còn đi ngang chạm vào tôi nữa, khiến tôi run lên. Buổi tối tôi không dám ở nhà một mình, nếu anh ấy có việc phải đi tôi bèn mở tất cả các đèn trong nhà và một tiếng động nhỏ cũng làm tôi giật mình, khiếp đảm. Nỗi sợ âm thầm không thể chia sẻ cùng chồng khiến tôi rơi vào sự trầm cảm suốt một thời gian dài. Rồi tôi trở thành mê tín, có lần tôi tìm đến một ông thầy bói. Ông ta càng khiến tôi hãi hơn khi phán rằng “Có một cái vong nhỏ, luôn đi theo cô. Cô phải lập bàn thờ, khấn vái, hương khói thì nó mới để cô yên”. Tôi lạnh toát cả người và làm theo lời ông ta răm rắp. Nhưng nó vẫn cứ hiện ra dọa dẫm tôi. Tôi nhận ra nó rất giống mình, từ khuôn mặt, cái miệng, cái mũi, nhất là cái tính khó tha thứ… Tôi cũng là đứa con từng bị ruồng bỏ. Hồi đó khi tôi mới mươi tuổi, ba mẹ tôi bỏ nhau, trước Tòa, ai cũng giành nuôi tôi, ai cũng cố chứng tỏ mình thương con hơn, có trách nhiệm hơn. Ba tôi được nuôi tôi vì ông có tài sản, thu nhập. Nhưng khi có vợ, người vợ mới này rất trẻ, không muốn sự hiện diện của tôi nên ông cho tôi được về với mẹ. Tôi yên ổn trong vòng tay yêu thương của mẹ một thời gian thì mẹ có nhân tình. Mẹ vẫn thương tôi nhưng tôi lại không thể có tình cảm với người đàn ông ấy, hiển nhiên vì tôi biết ông ta đang cướp mẹ của mình, nhất là khi ông ta ở lại với mẹ qua đêm, tôi phải ra ngoài phòng khách ngủ. Tôi khóc lóc, dằn dỗi cố chia rẽ hai người, nhiều khi ông ta đến tôi ra mở cổng và bảo mẹ không có nhà. Thế nhưng tôi không ngăn cản được việc họ sống hẳn với nhau. Khi mẹ có một đứa con trai kháu khỉnh, tôi thấy mình bị bỏ quên. Một lần tôi đến nhà ba chơi và chọc tức bà mẹ kế, như một cách để ba chú ý hay bênh vực mình. Không ngờ ông đuổi cổ tôi khỏi nhà, từ đó tôi xem ông như một người họ hàng xa, gặp hay không gặp chẳng còn là điều quan trọng… Người ta thường nói “Có con mới hiểu được lòng cha mẹ”, còn tôi thì ngược lại, khi có con tôi càng không thể hiểu nỗi lòng cha mẹ mình. Tại sao ba mẹ thương tôi ít vậy? Có lúc như chẳng thương gì cả, còn tỏ ra khó chịu vì tôi làm vướng chân khi họ muốn bước đi bước nữa. Trong khi tôi thương con ghê gớm, không một điều gì khiến tôi có thể xa rời con mình, kể cả tình yêu của một người đàn ông khác. Từ khi cha mẹ bỏ nhau tôi luôn có cảm giác mình là hậu quả của một sai lầm hơn là kết quả tình yêu, nhất là khi nhìn những đứa em khác cha hoặc khác mẹ sau này, tôi luôn thấy rằng chúng đều được yêu thương, nuông chìu rất mực. Cả sau này, khi có được một gia đình riêng, những lúc hạnh phúc bên chồng con, nhớ đến điều đó tôi cũng uất ức, nó như một vết thương không bao giờ lành, cứ ầm ỉ nhói đau. Tôi biết người mẹ nào cũng thương con nhưng chắc tôi thương con nhiều hơn họ, như thương bù, thương trả thù cho một tuổi thơ thiếu cha hụt mẹ. Bất cứ lúc nào nhìn con hay nghĩ đến con là lòng tôi lại dạt dào như sóng, biển Thái Bình trong tôi nào có bờ.

    ***
    Tôi dọn về căn nhà mới được sơn sửa lại khang trang, sau một thời gian dài cho thuê nên khá xuống cấp. Căn nhà rộng rãi, tươi đẹp nhờ thiên nhiên được đưa vào tận phòng tắm, tận nhà bếp và tiện nghi hơn nhưng con trai tôi buồn hẳn. Nó chỉ tươi lên khi nhận được điện thoại của ba nó. Đêm nào cũng vậy, khi nhận được lời chúc ngủ ngon vào khoảng chín giờ tối của ba thì nó mới yên ổn đi ngủ. Nhưng nhiều lúc ba nó vì bận rộn, vì quên hay vì gì đó có trời mà biết, thì thằng bé đâm ra quay quắt và thức rất khuya… Thường vào cuối tuần, ba nó đến đưa nó về nhà, dường như để hâm nóng lại tình phụ tử. Ở với ba, đến giờ đi ngủ thằng bé cũng gọi điện về chúc tôi ngủ ngon. Nó biết tôi khó ngủ, mà khó ngủ thì hôm sau tôi đâm ra bơ phờ, tính tình cáu hẳn, công việc kém hiệu quả và trông tôi héo rũ, xấu xí hẳn đi. Thật ra chứng bệnh ấy chỉ xuất hiện sau khi vợ chồng tôi ly hôn. Tôi vốn đứa rất dễ ngủ, cứ nằm xuống là ngủ, như trẻ sơ sinh, chủ yếu là tôi không có thì giờ để ngủ vì ham công tiếc việc. Như bạn bè tôi thường trêu, tôi thuộc về tầng lớp của những kẻ thừa ăn thiếu ngủ… Nhưng xa tôi vài hôm nó cũng không chịu được, thật là một thằng bé giàu tình cảm. Cứ thế, chiều thứ bảy nó mỏi mắt chờ ba còn chiều chủ nhật thì mong được về với mẹ. Mà đoạn đường từ nhà này đến nhà kia khá xa, đến vài chục cây số và thường xuyên kẹt xe… Những lúc thằng con đi rồi, vì buồn nên tôi thường mời bạn bè đến nhà chơi, nhậu nhẹt, nhảy nhót hoặc đi đâu đó với họ, hưởng chút tự do mà lâu rồi tôi mới có được. Những người đàn ông trước đây từng theo đuổi khi tôi chưa chồng, cả những người dành cho tôi tình cảm đặc biệt dù biết tôi đang có chồng, họ vẫn hay mời tôi đi uống cà phê, đi ăn. Giờ biết tôi bỏ chồng thì lại trốn biệt. Tôi tự cười cợt mình “Đừng tưởng bở! Đó, tìm được người yêu mình thực lòng đâu phải dễ”. Hình như vụng trộm với phụ nữ có chồng cũng là cái thú của không ít đàn ông. Họ đong đưa vui chơi vậy thôi chứ không thích gắn bó, càng không muốn có trách nhiệm… Dù sao những người đàn ông ấy cũng lấp được phần nào khoảng trống trong tôi, có những người rất thú vị, mỗi người mỗi vẻ. Nhưng dần dần tôi thấy mình càng trống trải hơn, hầu hết ông nào cũng có vợ con… Bây giờ tôi mới nhận ra rằng cuộc sống thiếu sự âu yếm, ân ái của một người đàn ông là điều không hề dễ dàng chịu đựng, nhất là với người đàn bà từng ghiền hơi hướng của chồng như tôi. Trước đây, những lúc căng thẳng vì công việc thì chuyện gần gũi vợ chồng giúp tôi nạp được một nguồn năng lượng đáng kể, tìm lại được sự cân bằng. Tôi luôn tự hào vì năng suất làm việc lẫn tần suất yêu đương của mình và xem đó biểu hiện của tuổi trẻ, dù tôi đã ngoài bốn mươi…

    Tôi với chồng cũ cố giữ lời hứa khi chia tay, phải cư xử làm sao để con trai thấy rằng nó không mất mát, vẫn còn đủ cha mẹ. Chúng tôi muốn thực hiện một cuộc ly hôn văn minh, theo kiểu “Xem nhau như bạn và cùng lo cho con”. Bây giờ tôi thấy điều đó rất khó, thằng bé khi về với mẹ, khi ở với ba, càng khoét sâu thêm cuộc sống bất thường của nó. Chúng tôi từng chúc nhau hạnh phúc nhưng đó là câu giả dối hoàn toàn. Ai cũng muốn người kia phải cô đơn, trả giá hay khó khăn, thất bại trong cuộc hôn nhân kế tiếp thì mới hả hê. Ai cũng muốn độc quyền rằng chỉ có mình mới có khả năng mang đến hạnh phúc cho người kia, dù khi còn sống chung họ chỉ mang đến cho nhau toàn đau khổ. Có lúc đến nhà anh đón con, tôi không kiềm được tò mò về cuộc sống của anh sau khi tôi dứt áo ra đi. Dù không muốn vào nhà, căn nhà thân yêu mà tôi thuộc lòng từng vết ố bẩn trên tường giờ lạ lẫm vì không còn thuộc về tôi nữa. Đứng ngoài sân giục con ra nhưng tôi cũng liếc mắt vào, xem bây giờ anh sống ra sao, đánh hơi thử có mùi đàn bà khác chưa… Đó, không có bàn tay của tôi thì cuộc sống của anh vậy đó. Có lần anh đến chỗ tôi đón con, kịp thấy mặt tôi sau một đêm mất ngủ, chưa trang điểm, chắc trông nhợt nhạt, bèo nhèo lắm. Vậy mà anh ấy còn hỏi tôi có khỏe không. Tôi rất ghét câu thăm hỏi đạo đức giả ấy. Nếu từng biết quan tâm đến tôi như thế thì đã không xúc phạm đến tôi bằng cách lăng nhăng với người đàn bà khác. Vừa hỏi anh vừa nhìn xoáy vào thân thể tôi qua chiếc áo ngủ mỏng manh mà anh quá quen thuộc, tôi hiểu rằng anh nghĩ lâu nay tôi sống thiếu đàn ông, hẳn khó chịu lắm, đói khổ, thèm khát lắm… Quả thực trong những người đàn ông quen biết lâu nay, có lúc tưởng như rất thân thiết, với những phút rung động tựa như tình yêu, không ít người muốn cùng tôi thưởng thức chuyện chăn gối, giống như mời tôi đi nghe một buổi hòa nhạc hay ăn tối, vậy thôi… Thực lòng tôi mến họ, thậm chí đôi lúc mềm lòng vì vẻ mẫn tiệp hay tâm hồn đa cảm hoặc vẻ lịch lãm, cốt cách cao nhã của họ nhưng tôi không thể lên giường với họ được. Hình như ở phái nữ chúng tôi rất khác đàn ông về chuyện ứng biến trong tình dục. Nếu như các ông thường hứng khởi trước một thứ “của lạ” thì đàn bà chỉ an tâm, tìm được sự hoan lạc với người đàn ông quen thuộc, của riêng mình, người mà họ biết chắc rằng mình vẫn được yêu thương, tôn trọng, gắn bó sau chuyện ân ái.

    Thằng con tôi, để được sống bình thường như mọi đứa trẻ, vẫn được gần cha, gần mẹ thì nó phải chạy qua lại như một con thoi giữa hai ngôi nhà. Gần như mỗi tuần nó phải đi xuyên qua cái thành phố rộng lớn này, nhà cha ở quận Tân Phú còn nhà mẹ ở quận 2. Đường xa và còn hay bị kẹt xe, rồi khói bụi, chứng kiến những tai nạn giao thông thảm khốc, chịu mưa nắng thất thường quả là quá sức chịu đựng với một người lớn chứ nói gì một đứa bé. Chưa kể cha mẹ nó gặp nhau có vui vẻ gì đâu, nếu không lịch sự một cách lạnh lẽo, giả dối thì cũng hờn dỗi, móc méo, dò xét soi mói nhau một cách kín đáo. Từ tình bạn có thể chuyển thành tình yêu, tình vợ chồng chứ khó có tình yêu, tình vợ chồng chuyển hóa được thành một tình bạn thực sự. Cũng như hạt có thể thành mầm chứ mầm làm sao trở lại thành hạt.

    Một lần, trước mặt cả hai người thằng bé nói một câu bất ngờ:
    - Sau này lớn lên có sẽ cố kiếm cho thật nhiều tiền!

    Tôi sững người vì chưa bao giờ dạy con làm giàu là mục đích khi lớn lên. Dù tôi là đứa ham làm giàu. Có nhiều tiền tôi mới thực hiện được những ước mơ, lấy lại những gì bị cuộc đời tước đoạt, có quyền lực hơn và trở nên hấp dẫn hơn. Ngay cả ba tôi sau này cũng nhìn tôi với con mắt khác, ông ngưỡng mộ ra mặt đứa con gái ông từng bỏ quên. Điều đó khiến tôi nở nang từng khúc ruột mỗi khi nghĩ tới. Nhưng tiền bạc đã choáng hết tâm trí của tôi, khiến tôi quên nhiều thứ đẹp đẽ từng được nuôi dưỡng chắt chiu, gieo trồng trong tâm hồn mình, kể cả quên luôn chồng. Và sự cớ xảy ra khi anh ngã vào vòng tay của một người đàn bà khác. Tôi không thích câu “cái gì cũng có giá của nó” vì đã được dùng đến mòn nhẵn, nhưng hóa ra lúc nào cũng đúng.

    Hình như ba nó cũng hoảng sợ ý nghĩa làm giàu đến quá sớm với thằng con bé bỏng nên liền hỏi
    - Kiếm tiền nhiều để làm gì vậy con?- Để con mua cho ba mẹ hai căn nhà ở gần nhau, để mình đi qua đi lại cho gần!

    À ra thế, tôi nhẹ cả người nhưng lại ứa nước mắt. Chẳng phải là chúng tôi từng ở thật gần nhau đó hay sao, ngay trong một nhà. Nó chỉ quờ tay một cái là chạm vào ba hoặc đụng vào mẹ. Khi dọn nhà về đây, tình cờ tôi đọc lại những trang nhật ký cũ của mình, có đoạn ghi khi con trai mới vài tuổi mà nó đã biết thích thú trước cảnh cha mẹ vui vẻ, đùa giỡn với nhau. Ánh mắt nó phấn khích, tràn ngập sự hân hoan và nói “Ba mẹ làm nữa đi!”. Từ khi vợ chồng chúng tôi lục đục, ánh mắt nó già hẳn. Chẳng hạn như câu nói hôm nay, trẻ con thường nghĩ đến chuyện mua đồ ăn, đồ chơi chứ sao lại nghĩ đến chuyện mua nhà. Anh ấy cũng vội liếc nhìn tôi và quay đi thật nhanh, nhanh đến mức tôi không kịp phân biệt đó là cái nhìn xấu hổ hay ân hận… Đến giờ, tôi vẫn ray rứt về việc lần đầu tiên có thai, chưa kịp báo tin vui cho chồng đã phá bỏ để được đi nước ngoài. Tôi cứ tưởng mình bị trừng phạt. Mãi rất lâu mới có thai lại, tôi cảm thấy như nhận được một hồng ân quá lớn, chỉ được ban phát một lần trong đời.

    Nó là đứa con đẹp hơn tôi mơ ước, chỉ lựa toàn những ưu điểm của cha mẹ mà giống. Nhiều khi bắt gặp tôi đang ngây ngất ngắm nhìn con, tán dương từng vẻ đẹp trên thân thể con, anh thường cười bảo, người mẹ nào mà chẳng thấy con mình là đẹp nhất.

    Dù sao nhờ câu nói ấy của thằng bé, chiều thứ bảy sau khi anh đến đón con, tôi không để anh đứng ngoài cổng chờ rồi mới đưa thằng bé ra mà mời anh vào nhà uống nước, ăn trái cây để sẵn trên bàn, tôi nhận ra thằng bé vui sướng đến như thế nào, chắc hai cha con bàn tính gì đó rồi nó hồn nhiên bảo “Hay ba ở lại đây ngủ rồi rủ mẹ đi chơi công viên nước với mình nghen ba !” Chả là nó biết tôi chưa đến đó lần nào. Bù đầu ở công ty, tôi đâu có thì giờ vui chơi, những trò hồn nhiên trẻ con như thế. Thằng bé chưa đủ lớn khôn để hiểu rằng cuộc chia tay của chúng tôi là một sự cắt đứt quyết liệt, một sự trừng phạt lẫn nhau cho thỏa lòng tự ái, là một sự giải thoát để mỗi người được sống theo ý muốn của mình mà quên rằng điều đó gây ra nỗi bất an trong lòng lòng đứa con nhỏ, được kết tinh từ máu thịt, tình yêu của hai người, của một thời đã xa. Anh đi vòng qua cái bàn ăn rộng, đi về phía tôi và nói “ Ngày mai em cùng đi nhé!”. Tôi cảm thấy đắc thắng như một đứa trẻ vượt bạn trong một ván cờ xoàng.

    Ngày mai tôi có cuộc hẹn với một nhóm bạn cũ học cùng lớp. Từ chối buổi gặp đó không khó chỉ cần một cú điện thoại, nhưng tôi lại muốn chứng tỏ sự quan trọng của mình bằng cách nói dối rằng tôi có một cuộc họp đột xuất với hội đồng quản trị của công ty.

    Tối hôm đó ở nhà một mình, tôi đọc một mớ báo cả tuần dồn lại để chìm vào giấc ngủ… Tôi vừa đọc vừa nhớ lại câu nói của anh ban chiều, thế là tôi không ngủ được. Tôi có quá quắt không khi không thể tha thứ cho anh về cái tội hầu hết đàn ông hay mắc phải ấy, và ngay cả đàn bà ngày nay, không đi ăn vụng như phái nam thì họ cũng thích “ăn vặt”, khi được ngồi bên một người đàn ông tình tứ mà họ thích, những lời tán tỉnh, mắt liếc tình đưa... Tôi cảm thấy thật khó khăn nếu bây giờ, trong ngôi nhà nầy xuất hiện một người đàn ông khác, tôi lại lẩn quẩn giống như mẹ mình. Không biết con trai tôi rồi có chấp nhận một người cha khác hay không. Nằm mãi cũng vô ích, tôi vùng dậy bật đèn mở laptop làm việc. Sau thời gian dài mất ngủ tôi có kinh nghiệm chữa mất ngủ là hãy uống đủ nước và làm việc, làm cho đến khi thật sự mệt mỏi sẽ dễ ngủ hơn là tự ru mình bằng cách nầy hay cách kia chỉ tổ mất thời gian. Trước hết tôi vào mạng check mail. Lướt qua hộp thư tôi thấy mail của anh. Khi có chuyện cần nói với nhau chúng tôi chỉ có thể trao đổi bằng cách này là tiện nhất. Máy móc vô hồn khiến chúng kìm chế bớt những bực bội còn sót lại hoặc những lời xúc phạm nhau khi có ai đó tự ái hoặc nổi nóng. Anh viết cho tôi, nói vòng nói vèo như bản tính của anh, chỉ có một câu làm tôi chú ý, đọc đi đọc lại “Cho đến nay anh cũng không biết lỗi thuộc về ai. Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa. Chỉ một điều chắc chắn rằng anh và em có lỗi với con vì đã gây ra sự tan vỡ này, hình như chúng ta không vì con như chúng ta tưởng…”

    Lá thư khiến tôi không còn làm được việc gì nữa. Tôi tắt laptop vào giường nằm và trở qua trở lại trắng đêm.
     
  2. thuyhan

    thuyhan Đã đăng ký

    Bài viết:
    9
    Đã được thích:
    0
    Giới tính:
    Nữ
    Nơi ở:
    sinh vien
    truyện ngắn hay và ý nghĩa
     

Chia sẻ trang này

Đang tải...