Chữ Hiếu Vốn Dĩ Không Đợi Ngày…

Thảo luận trong 'BLOG Tâm sự' bắt đầu bởi huongpham243, 10/6/17.

  1. huongpham243

    huongpham243 Đã đăng ký

    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0
    Giới tính:
    Nữ
    Cầm trên tay tấm bằng thạc sĩ loại ưu từ nước ngoài. Anh tự tin nộp hồ sơ vào vị trí cao trong công ty của Nhật. Một người phụ nữ cao tầm thước, dáng vẻ lịch thiệp, có nụ cười từ tốn phỏng vấn anh. Nhiều câu hỏi chuyên môn khó được đặt ra, anh đều trả lời khá trôi chảy.
    Đến cuối buổi, khi chuẩn bị chia tay, chị ấy hỏi anh một câu:
    - Sinh nhật của mẹ cậu là ngày bao nhiêu?
    Anh ngây người ra, đầu óc rỗng tuếch. Chẳng có con số nào hiện lên cả. Anh biết không thể nói dối được vì chi tiết này được ghi trong hồ sơ nên chọn cách im lặng.
    Chị phỏng vấn mỉm cười, hỏi anh câu tiếp theo:
    - Theo em, đâu là điểm xấu nhất nhưng cũng là đẹp nhất trên cơ thể mẹ em?
    Vốn là người khá khôn khéo, anh nhanh nhảu đáp:
    - Đối với em, mẹ em luôn hoàn hảo, em yêu mọi thứ thuộc về bà.
    Chị phỏng vấn cau mày, sau đó cất lời:
    - Hầu như ứng viên nào cũng trả lời như vậy. Rất khôn khéo nhưng chị nghĩ đó không phải một lời nói thật. Ai cũng có điểm xấu, chẳng ai hoàn hảo cả. Đặc biệt những người gắn bó bên ta, càng nhìn thấy rõ nhiều điểm xấu.
    Anh cúi mặt, không đáp.
    - Cậu có muốn nghe câu trả lời của tôi không?
    Chàng trai gật đầu.
    - Điểm xấu nhất trên cơ thể mẹ tôi là cái bụng sồ sề, rạn nứt nhưng đó lại là nơi tôi thấy đẹp nhất, và yêu nhất.
    - Tại sao ạ?- Anh buột miệng hỏi lại, trong đầu hình dung ra những ngấn mỡ trên bụng của những người phụ nữ trung niên.
    Chị mỉm cười nhẹ nhàng:
    - Về nhà đi rồi cậu sẽ có câu trả lời.
    Rời khỏi phòng phỏng vấn, anh nhanh tay mở lại hồ sơ, xem lại ngày sinh của mẹ mình.
    - 19/5, là mai sao, hèn chi chị ta lại hỏi vậy.
    Anh nhanh chóng trở về nhà, trong lòng đầy hổ thẹn. Vừa về đến nơi, đã thấy mẹ tất tả trong căn bếp nóng bức, sực nức mùi thức ăn. Anh tựa lưng vào tường, lặng ngắm mẹ. Đã rất lâu rồi, anh chẳng khi nào để ý xem mẹ thế nào, béo lên hay gầy đi. Anh đã quen với sự quan tâm một chiều từ phía mẹ.
    Bỗng nhiên, anh đặt chiếc cặp xuống đất, nhẹ nhàng tiến lại gần, vòng tay ôm mẹ từ phía sau.
    - Tiên sư thằng quỷ, tránh ra cho mẹ nấu cơm. Đã nóng rồi còn ôm ấp.
    Anh không đáp, chỉ xiết tay lên bụng mẹ chặt hơn. Nhớ đến câu nỏi của chị phỏng vấn lúc chiều, anh đưa tay lên sờ sờ bụng mẹ. Mẹ anh nhỏ người, tay chân cũng gầy gò nhưng bụng thì sồ sề, lại rạn nứt chằng chịt như quả dưa lưới.
    - Mẹ này, sao mẹ gầy mà bụng lại to thế nhỉ, hình như phụ nữ trung niên ai cũng vậy ?
    - Cha bố anh, mang hai đứa con 9 tháng 10 ngày thì làm sao mà không sồ sề được.
    Suốt bữa cơm hôm ấy, anh nghĩ về câu chuyện khi đi phỏng vấn, về cái bụng rạn nứt, lùng bùng như chiếc bản đồ 3D của mẹ và về những nỗi vất vả mẹ đã phải trải qua. Đúng vậy, vì chính chị em anh mà mẹ đã phải khổ. Mất bố từ nhỏ, mẹ không đi bước nữa, một mình gồng gánh nuôi các con ăn học thành người. Cả đời mẹ chắt chiu tiết kiệm, chẳng bao giờ dám mua cái gì cho mình, trừ khi con gái mua sắm cho quần áo, giày dép, không thì bà cũng chỉ dùng lại những đồ đã cũ sờn. Anh thấy cay nơi khóe mắt.
    Cơm nước xong xuôi, anh lên phòng, kể lại cho cô người yêu nghe về những gì xảy ra ngày hôm nay. Sắp đến sinh nhật mẹ, anh muốn mua một món quà tặng bà nhưng chẳng biết chọn gì. Người yêu anh thấy vậy, bèn tư vấn cho một món quà vừa ý nghĩa, vừa thiết thực và đảm bảo mẹ sẽ rất thích. Cô gửi cho anh đường link lisahouse.vn và một vài hình ảnh về món quà. Anh nhanh tay đặt hàng, còn dặn dò cô ấy mua giấy gói thật đẹp. Anh muốn làm mẹ bất ngờ.
    Ngày sinh nhật mẹ đã tới, cả gia đình vui vẻ bên chiếc bánh lung linh ánh nến. Anh vui vẻ cầm hộp quà, âu yếm trao tận tay mẹ và giục bà bóc quà. Lúc mẹ từ từ xé lớp giấy bọc, tim anh cứ đập thình thịch, một cảm giác hồi hộp y như lúc đi thi vậy. Đằng sau lớp giấy gói đẹp đẽ là một món quà to bằng bàn tay, màu tím hồng trên có ghi dòng chữ Lisa Comestic- Slimming & anti cellulite cream.
    - Mấy đứa bày vẽ, tốn tiền quá đấy.
    Dù mẹ có cằn nhằn nhưng anh biết mẹ đang vui, rất vui.
    - Thế là từ nay mẹ không cần phải lo về “thùng phuy” rồi nhé, chả mấy chốc lại đẹp như gái 18 - Anh nháy mắt tinh nghịch.
    - Cha bố anh.
    Những tràng cười rộn rã vang lên. Anh cảm thấy thật thoải mái, chợt nhận ra hạnh phúc khi bản thân biết trao yêu thương.
    Nếu bạn là một đứa con có hiếu, ngay hôm nay, hãy về và ôm lấy mẹ, đặt tay lên nơi đã cưu mang mình, xoa những vết rạn nứt trên cái bụng sồ sề, rạn nứt mà cảm nhận những hi sinh của mẹ. Và nếu bạn là người con có hiếu, đừng chần chừ quan tâm, để ý tới mẹ từng ngày. Mỗi người con à, hãy luôn nhớ rằng, chữ hiếu vốn dĩ không đợi ngày, hãy cố gắng quan tâm đến những người thân yêu bên cạnh nhé.

    [​IMG]
     

Chia sẻ trang này

Đang tải...