Bệnh nhân hay nhân bệnh

Thảo luận trong 'TÂM SỰ, CHIA SẺ' bắt đầu bởi mecubin36, 16/4/18.

  1. mecubin36

    mecubin36 Đã đăng ký

    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Giới tính:
    Nữ
    Những người điều trị nội trú như tôi thường nằm ở một dãy nhà riêng, yên tĩnh và trầm lặng hơn. Có người nằm vài tuần, vài tháng, cũng có người hơn năm. Con người ở đó cũng tĩnh lặng và điềm nhiên hơn. Không cười nhiều, không nói nhiều, trong họ luôn ấp ủ một câu hỏi: những người có tiền thì tự hỏi “Bao giờ mình khỏi bệnh?”, những người không có tiền thì tự hỏi “Bao giờ mình chết.”


    Tôi có quen một cậu bé nằm cạnh tôi, tôi thường cho cậu bé xem hoạt hình hoặc chơi điện tử trên điện thoại của tôi khi cơn đau tái phát. Những đứa bé chưa hiểu chuyện sẽ khóc khi đau, còn những đứa bé 5 tuổi trở lên khi đau lại rất lạnh đạm, không kêu ca đau đớn mặc dù tôi biết chúng rất đau. Đơn giản bởi vì chúng “quen rồi” hoặc có hơn là không muốn bố mẹ lo lắng thêm.
    Cậu bé thường nói với tôi “Em muốn mình chết nhanh hơn.”



    Tôi biết bệnh của em muốn chữa khỏi phải tốn rất nhiều tiền, rất nhiều và gia đình em không có đủ, họ chỉ biết duy trì sự sống của em từng ngày từng ngày và em biết điều đó, em không muốn bố mẹ của mình phải tốn tiền thêm để giữ mạng sống cho em. Em bảo em còn có em trai, phải sống với bà vì bố mẹ em đều lên đây để chăm sóc em, em muốn bố mẹ chăm sóc cho em trai mình hơn, số tiền đổ dồn vào cứu chữa em nên để nuôi em trai em. Tôi bất lực, tôi không thể nói “Rồi em sẽ khoẻ lại.” Những người như tôi hiểu rõ căn bệnh của mình hơn ai hết nên thay vì cứ nghĩ mình sẽ khoẻ lại, đối mặt và chấp nhận sự thật rằng sức khoẻ mình ngày càng tồi tệ có lẽ tốt hơn.


    Em đã nằm viện hơn một năm, gia đình em không thể tiếp tục được nữa, trước lúc em ra viện, em đã nói với tôi “Mau khoẻ nhé.” Tôi bật khóc, làm sao đây? Em sẽ chết. Ở cái tuổi thậm chí chưa tìm kiếm nổi ước mơ cho mình. Thế giới rõ ràng không công bằng.


    Tôi đã đọc rất nhiều về nghị lực sống họ chiến thắng bệnh tật, phép màu đã ban xuống cho họ, để tiếp thêm ý chí cho họ, còn những người tôi gặp, họ muốn sống lắm chứ, nhưng họ làm cách nào đây?


    Tôi luôn nghĩ nếu mình sống thêm 2 3 năm nữa tôi sẽ gắng kiếm nhiều tiền nhất có thể để bố mẹ các em tôi có thể sống thoải mái thay vì tôi sống thêm được 10 năm và phải chứng kiến bố mẹ mình lao đầu vào trả nợ món tiền mà họ vay để cứu sống tôi. Tôi biết mạng sống quý giá hơn bất cứ thứ gì, và bố mẹ tôi sẵn sàng trả giá bằng bất cứ thứ gì để con cái họ được sống dù đói lay lắt. Nhưng tôi không muốn nhìn như vậy, các em tôi cần đi học tử tế cần vui chơi, bố mẹ tôi cần nghỉ ngơi an dưỡng. Nhà tôi không giàu, quê tôi cũng nghèo, nhà tranh vách đất không hiếm thấy. Mẹ tôi vẫn dạy học ở đó, dạy những đứa trẻ không có tiền đóng học. Mẹ tôi có cơ hội chuyển lên thành phố gia đình tôi có cơ hội được sống ở thành phố nhưng chúng tôi từ chối.

    Nếu mình chết đi liệu có tốt hơn không? Câu hỏi luôn hiện lên trong đầu tôi khi tôi nằm trên giường bệnh nhìn đời mình lặng lẽ lặng lẽ trôi. Tôi nghĩ mỗi người bệnh phải luôn có một chuyên gia tư vấn tâm lý cho chính mình, Có thể chính mình là chuyên gia, có thể là người thân
     

Chia sẻ trang này

Đang tải...